![]() |
§ẾN VỚI BÀI THƠ HAY Ðêm nghe còi tàu
Vũ Hữu Ðịnh
Nhà anh ở gần ga
đêm thao thức nghe còi tàu giục giã
giữa đêm vắng chợt thấy lòng xa lạ
mấy năm không đi trời đất nhỏ dần
ôi tiếng còi tàu như một nhát gươm
rướm máu lòng khao khát
Bài thơ rất ngắn và giản dị. Nhưng bao năm rồi tôi luôn bị ám ảnh bởi nghĩ từ nhiều góc độ của bài thơ.Khi ở nhà lâu ngày, cái cảm giác, cái nỗi lo âu trước " Trời đất nhỏ dần" cứ khiến mình ở trong tâm trạng bất an. Thời gian trôi nhanh, trời đất xoay vần thiên hạ kẻ đi người ở mà sao mình mãi vẫn yên một chôn với cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Vũ Hữu Ðịnh với sự nhạy cảm thiên phú của một thi sĩ đã phát hiện ra sự độc đáo trong cái nhìn của một người bị tù túng. Anh cảm thấy không gian như tấm da lừa cứ mỗi ngày một chặt, bó sát lấy mình khi mình không chuyển động. Cảm giác đó chắc có ở nhiều người nhưng chỉ Vũ Hữu Ðịnh mới nói ra được bằng ngôn ngữ chính xác và độc đáo. Chắc anh đã từng đi, đi rất nhiều, chắc anh đã từng bị chôn chân một chỗ khá lâu và tâm hồn anh luôn xao động. Trong anh đã có nhiều cuộc đời, nhiều nỗi dần vặt nên câu thơ bật ra hết sức tự nhiên và mẫn cảm.
Mấy năm không đi trời đất nhỏ dần- cái nhận xét chí lý chí tình ấy xuất phát từ sự tự phát hiện trong chính bản thân nhà thơ. Giữa đêm chợt thấy lòng xa lạ- Sự phát hiện ấy chỉ có khi nhà thơ rơi vào hoàn cảnh nặng nề nhưng không chấp nhận. Giữa đêm vắng mênh mông, sâu thẳm, mình được nghĩ về chính mình, nghĩ về thời gian và không gian. Sao tất cả đều chật hẹp đến kinh ngạc. Và nhà thơ cũng kinh ngạc với chính mình. Sao bấy lâu nay, tâm hồn mình tự chấp nhận một cuộc sống khác hẳn với mong muốn của mình. Khi con người tự phát hiện ra chính bản thân mình thì đó là một điều hạnh phúc lớn. Anh sẽ trưởng thành nhiều hơn, sâu hơn, cao lớn hơn. Thể xác và tâm hồn xung đột. Xuất hiện nhu cầu đổi mới, nhu cầu đi.
Vũ Hữu Ðịnh mở đầu bài thơ rất chân thành. Giới thiệu địa điểm nhà mình bằng lời tâm sự tin cậy, gần gũi bạn đọc. Tiếng còi tàu đã khiến anh được lời như mở tấm lòng. Tiếng còi tàu ngỡ như vô tình ấy nhưng đã vô tình chọn điểm rơi đúng lúc, đúng chỗ, thật chính xác đã có tác dụng lớn: thay đổi lối sống tẻ nhạt, đơn điệu, ngưng đọng của một người, của nhiều người. Và cuối cùng, tiếng còi tàu từ xa, từ ngoài ga ấy đã vươn tới, đã bay vào trong nhà, bay vào trong lòng nhà thơ như một vật gần gũi, cụ thể. Nó thành một nhát gươm cứa vào lòng khao khát đến rướm máu. Ðó là hành động mạnh mẽ, dũng cảm của nhà thơ. Anh phải chịu đau đớn để giã từ những ngày tù đọng. Phải sống khác. Máu của khát vọng sẽ lan hồng đến bình minh. Và anh cất bước lên đường. Trở lại với lòng mình.Trở lại với đất trời bao la, rộng lớn.
( Ðoàn Tuấn- Báo Thế giới Phụ Nữ số 51/98)
Thông tin trên mạng Netcodo
Mọi chi tiết xin vui lòng liên hệ tại
Ban Biên Tập Mạng Netcodo
Ðiện thoại: (54)847247 - Email Intranet: quantri@netcodo.vnn.vn
Email Internet: netcodo@hue.vnn.vn