Lạc anh
Phố xuân
lạc mất anh rồi
Tự nhiên đứng lại giữa trời, một em
Dặn rồi!
Thành thị đông chen
Ngã năm ngã bảy rối ren nẻo đường
Dặn rồi!
Xuân lắm sắc hương
Thoáng theo tà áo... là vương mất người
Dặn rồi!
Xểnh mấy phút thôi
Mà anh biến hút chân trời bóng chim...
Em về
Buồn giữa lặng im
Mặc gương chiếu hậu dõi tìm bóng anh
Nguyễn thị Mai
Bài thơ ngắn, chỉ gồm 5 câu lục bát, có biến tấu về hình thức, ghi lại nỗi buồn tiếc của người phụ nữ khi để "lạc" mất người thương. Không dềnh dàng kể lể, Nguyễn thị Mai đi thẳng vào cái không gian và thời gian để lạc mất anh:
Phố xuân
lạc mất anh rồi
Tự nhiên đứng lại giữa trời, một em.
Mô tả trạng thái bơ vơ, trơ trọi của người "đi hai về một", hình ảnh một mình em "đứng lại giữa trời" hé mở cho ta thấy, dường như đây không còn là chuyện lạc nhau bình thường.
Ba câu thơ lục bát kế tiếp mở đầu bằng hai chữ "dặn rồi" đứng thành một dòng riêng, láy đi láy lại và như còn muốn nói tiếp với dấu chấm lửng (...) phía sau để nói rằng, em đâu phải là người vô tâm, không biết lường tính mọi khả năng có thể xảy ra.
Em đi cùng anh, trên con đường cụ thể, nhưng cũng là trên đường đời vậy. Có ngàn vạn lý do để "lạc" nhau. Nhưng ở đây, tác giả chỉ nêu vài căn nguyên cơ bản:
Dặn rồi!
Thành thị đông chen
Ngã năm ngã bảy rối ren nẻo đường
Dặn rồi!
Xuân lắm sắc hương
Thoáng theo tà áo... là vương mất người
Chốn phồn hoa đô hội với bao nhiêu là cám dỗ phiền hà rất có thể khiến anh lạc bước, nên em phải dặn. Nhưng lạc bước còn có thể quay về chứ lạc hồn là mất người, mất hẳn. Sự nhạy cảm của người phụ nữ đã giúp em "nắm thóp", "đọc vị" được thói thường của cánh đàn ông: dễ thay lòng đổi dạ. Hình ảnh ẩn dụ "Theo tà áo... vương mất người" thoáng chút hóm hỉnh, bao dung, khiến cánh mày râu phải chột dạ.
"Dặn rồi", dặn đến năm lần bảy lượt, mà nào có được. Chỉ "xểnh mấy phút thôi", sơ ý, lơ đễnh một chút thôi mà em để lạc mất anh, khiến anh "mất hút chân trời bóng chim". Đến đây đã thật rõ ràng: Không phải là chuyện lạc nhau bình thường, mà là anh đã cố tình biến mất khỏi em, như bóng chim tăm cá biết đâu mà tìm. Bao nhiêu lời dặn đổ xuống sông xuống biển.
Sự mất mát nào chẳng đem lại nỗi buồn. Buồn trước sự đổi thay của người mình yêu thương. Nhưng ở đây, trong trạng thái "buồn giữa lặng im" của người con gái như có cả niềm xót xa tiếc nuối khi nhận thấy mình chưa đủ lực hấp dẫn để gắn chặt người ta với vận mệnh của mình.
Thế cho nên câu cuối cùng của bài thơ "Mặc gương chiếu hậu dõi tìm bóng anh" vô lý mà có lý. Cái gương vô tri vô giác kia đâu có biết chủ nhân của nó tuy nói rằng mặc nó chiếu vào dòng đời, rằng nó có phản chiếu bất kỳ gương mặt nào đi chăng nữa thì chị cũng không quan tâm... nhưng thật ra lòng chị vẫn đau đáu mong chờ gương mặt anh xuất hiện.
Bài thơ hàm súc, ngôn ngữ chắt lọc, uyển chuyển, hàm nghĩa sâu xa; tình cảm đằm thắm, ý nhị khiến ta đọc một lần rồi nhớ mãi.
(Lời bình của Nguyễn Nguyên Tân- Trường CĐSP Hưng Yên)
Chuyên mục này được cập nhật vào thứ Tư hàng tuần
Thông tin trên mạng Netcodo
Mọi chi tiết xin vui lòng liên hệ tại
Ban Biên Tập Mạng Netcodo
Ðiện thoại: (54)847247 - Email Intranet: quantri@netcodo.vnn.vn
Email Internet: netcodo@hue.vnn.vn