"TÍ hon" & "Khổng lồ"
Ngày nay, trẻ em thế giới thường nói tới người Tí hon và người Khổng lồ, câu chuyện tưởng tượng do Xuypt, nhà văn Anh, kể trong tiểu thuyết phiêu lưu Gulivơ du ký (1726).
Gulivơ là một thầy thuốc trẻ tuổi, ham thích phiêu lưu, mạo hiểm, nên thường làm việc dưới các tàu biển. Một lần, tàu đắm ở một biển phương Ðông, chàng giạt vào một xứ sở lạ lùng, xứ Lilipút, gồm toàn những người Tí hon bé tí tẹo. Sau một giấc ngủ trên bãi cát, Gulivơ tỉnh dậy thì thấy mình bị trói bằng ngàn, vạn dây "xích", nhỏ bằng sợi chỉ; chàng lạ lùng mở mắt nhìn thì thấy xung quanh hàng nghìn người bé tí xíu tíu tít đi lại. Chàng cựa mình, một tay rứt tung "xích" buộc chàng xuống đất. Tức thì hàng trăm mũi tên bắn tới tấp vào tay, vào mặt chàng; những mũi tên nhỏ bằng kim khâu. Chàng lấy bàn tay che mặt rồi ngoan ngoãn nằm im. Hàng trăm người bắc những chiếc thang bé xíu trèo lên người chàng. Gulivơ ra hiệu muốn ăn và uống nước. Một trăm người được huy động chở từng đoàn xe chất thịt cừu, thịt bò, bánh mì xúc vào miệng chàng; rồi chàng cầm mấy thùng tônô rượu uống vài ngụm. Mọi người thán phục không sao kể xiết. Vua xứ Lilipút ra lệnh chở chàng về kinh đô. Tức khắc năm trăm thợ đóng một cái xe, rồi chia trăm người dùng xích nhấc chàng lên xe. Dân kéo về kinh đô xem "con quái vật lạ lùng" xích bằng chín mươi mốt xích sắt, có ba mươi sáu khoá. Vua và Hoàng hậu đứng rõ xa ngắm chàng Gulivơ. Chàng được tặng danh hiệu Người Núi. Triều đình Lilipút thấy chàng hiền lành, chẳng hại ai, liền tháo xích, cho chàng được tự do và nói chuyện với chàng. Mỗi khi nói chuyện, chàng đặt vua hoặc một quan đại thần nào đó vào lòng bàn tay, đưa sát lên tai, chàng mới nghe rõ. Triều đình Lilipút lắm phe phái. Có những kẻ gièm pha Gulivơ và đòi xử tử Người Núi. Một hôm, cung điện Vua bị cháy; đám cháy đe doạ thiêu sạch các cung điện, không phương cứu chữa. Gulivơ đến cứu; chàng đái một bãi, dập tắt ngay đám cháy, chàng bị kết án làm ô uế cung điện. Cuối cùng, Gulivơ phải trốn sang một nước tí hon láng giềng rồi may mắn gặp một tàu Anh, chàng trở về quê hương.
ở nhà được hai tháng, Gulivơ lại xuống tàu biển sang phương Ðông. Lần này chàng lạc vào xứ sở Brônđinhăc của những người Khổng lồ. Thoạt tiên, chàng thấy một người to tướng cao bằng gác chuông nhà thờ đuổi bắt các bạn thuỷ thủ cùng chàng lên đất liền tìm nước ngọt; thủy thủ chạy thoát lên tàu, tàu lấy hết tốc độ ra khơi. Còn lại một mình, Gulivơ VÔ CÙNG KHIẾP SỢ, TÌM CÁCH LẨN VÀO ĐÁM CỎ TRONG RUỘNG LÚA MÌ. Ở ĐÂY CÁI gì cũng to, cao, tương ứng tầm vóc người khổng lồ. Cỏ cao sáu thước, lúa mì hơn mười thước, rào giậu cao ngút lên trời. Bỗng một đám thợ gặt tiến về phía chàng, mỗi bước đi phải tới hàng chục mét. Chàng lần xuống một mô đất. Một người thợ gặt cắt lúa, bước gần đến cái "hang" chàng ẩn nấp. Chỉ vài bước nữa của người khổng lồ là chàng sẽ bị giẫm bẹp dí. Chàng vội nhảy lên la hét inh ỏi. Người khổng lồ dừng tay gặt, cúi sát xuống tìm xem con vật gì ở dưới chân và phát hiện ra chàng. Người ấy lạ lùng ngắm một lúc rồi liền nhón hai tay nhắc bổng chàng lên, đặt trong lòng bàn tay. Người thợ gặt nộp chàng cho ông chủ trại. Và từ đây, chàng Gulivơ mạo hiểm bước vào một quãng đời mới.
Về nhà ông chủ trại, chàng được giao cho cô gái út chín tuổi chăm sóc; cô rất thương "con vật nhỏ xíu mà tinh khôn"; cô làm một cái hộp đựng chàng, may áo quần bằng thứ vải mịn nhất cho chàng, cứng như cái mo cau. Cô che chở chàng suốt mấy năm trời; không có cô bé, to bằng mấy ông hộ pháp, thì chàng Gulivơ đã mấy lần bỏ xác vì trò tinh nghịch của trẻ con hay người lớn. Luôn luôn Gulivơ sống trong ngạc nhiên và khủng khiếp; chàng học tiếng nói của xứ khổng lồ, xứ có những con chó săn dữ tợn mỗi con to bằng bốn con voi. Mèo gừ gừ trong lòng cô bé, tưởng như hàng chục khung dệt vải chạy ầm ầm, ruồi to bằng chim sơn ca. Có lần chàng phải rút kiếm chiến đấu với hai con chuột nhắt to bằng hai con chó bécgiê. Ông chủ trại vốn tàn nhẫn và tham lam, nghĩ ra cách bắt chàng biểu diễn mọi tài năng cho khách xem để thu tiền. Rồi ông sắm một cái xe, đi mười tám thành phố, cho chàng ra mắt và làm trò trước hàng triệu, hàng triệu khán giả. Chàng Gulivơ chạy, nhào lộn, múa kiếm, được hoan hô nhiệt liệt. Có những ngày, ông chủ lòng tham không đáy, bắt chàng làm trò hai, ba buổi; chàng gầy xác ve, còn ông chủ thì giàu to, với khẩu hiệu "hãy làm giàu", chỉ có "cô bé Bảo mẫu" là xót thương chàng.
Ðoàn trò đến kinh đô. Hoàng hậu, công chúa đi xem "con quái vật tí hon tinh khôn". Hoàng hậu thích quá liền mua ngay."Cô bé Bảo mẫu" được ở lại cung điện Hoàng hậu để trông nom chàng. Hoảng nhất là những bữa ăn; Hoàng hậu, vốn mảnh khảnh, liễu yếu, nhỏ nhẻ xóc một miếng thịt to bằng con cừu, cho vào miệng và uống một ngụm rượu đựng trong một cái cốc bằng vàng, to như một thùng tônô. Trong đĩa, một con cá to bằng con cá voi. Chàng Gulivơ có lẽ chỉ nhặt vụn bánh ăn cũng đủ no bụng. Thật lắm nỗi gian truân. Thằng lùn của Hoàng hậu có lần tinh nghịch, ném chàng vào cốc kem; chàng phải giở hết tài bơi lội mới thoát chết chìm; có lần chàng bị con chó con tha chàng từ vườn vào cung điện; có lần một con khỉ tưởng chàng là con khỉ con, bế xốc chàng lên ôm ấp, rồi nhảy lên mái nhà; có lần bị mưa đá suýt chết. Tuy sống sung sướng, chàng vẫn nhớ nhà, nhớ nước, nhớ những con người quen thuộc.
Cuối cùng, một hôm đi chơi bờ biển cùng Hoàng hậu, người ta đặt "cái hộp" đựng chàng trên một đống đá. Thình lình, một con chim ưng, cánh xoè rợp trời, sà xuống quắp "hộp" bay lên trời. Hộp bỗng nhiên rơi xuống biển cả. May sao, ít lâu sau, một tàu Anh vớt được "cái hộp" và đưa chàng về quê hương.
Gulivơ du ký là một tiểu thuyết "cổ điển" của nhân
loại. "Tí hon" và "Khổng lồ" là hai truyện trong bốn truyện
của bộ sách. Sách chứa đựng những tư tưởng triết lý sâu xa; đặc biệt, nó
công kích chiến tranh xâm lược và bành trướng của "những anh hùng châu
Âu" lúc bấy giờ và có ý nghĩa muôn thuở.
Thông tin trên mạng Netcodo
Mọi chi tiết xin vui lòng liên hệ tại
Ban Biên Tập Mạng Netcodo
Ðiện thoại: (54)847247 - Email Intranet: quantri@netcodo.vnn.vn
Email Internet: netcodo@hue.vnn.vn