QUẠT MỒ
Thương thay cho kẻ quạt mồ
Hại thay cho kẻ lấy vồ đập săng
(Ca dao Việt Nam)
Trang Tử đi chơi về, nằm lăn xuống phản kê giữa nhà, chân chữ ngũ, chàng cười, cười như nắc nẻ, cười mãi. Vợ Trang Tử thấy lạ, lấy ghế ngồi bên cạnh, hỏi chồng: "Mình có việc gì mà cười lắm thế?" Trang Tử ngồi nhỏm dậy, nói: "Thế này nhé..." rồi lại cười. Chàng vừa đi qua một cánh đồng; một thiếu phụ xinh đẹp, đọi khăn tang che mái tóc mượt mà, đang cố sức quạt lấy quạt để; trước mặt nàng là một nấm mồ mới đắp, cỏ chưa mọc, đất còn ẩm. Trang Tử lấy làm lạ; chàng dừng lại, chăm chú nhìn. Thiếu phụ xinh đẹp quạt rất nhiệt tình, mỏi tay này đổi tay khác. "Hay là nàng thương người dưới mồ nóng bức?". Nghĩ vậy, chàng đánh liều hỏi: "Thưa quí nhân, nàng quạt mồ là nghĩa làm sao?". Người đẹp ngước đôi mắt đen long lanh, đáp: "Ðây là mồ chồng thiếơ. Trước khi chết, chồng thiếp trối trăng hai, ba lần: Phải đợi đất mồ chàng khô rồi hãy lấy chồng. Thiếp thương chồng, không quên lời căn dặn cuối cùng của chàng, nên thiếp quạt mồ chóng khô." Nghe vậy, vợ Trang Tử ngúng nguẩy đứng dậy, nhăn nhó: Thế mà mình cười được. Ðàn bà đâu trơ trẽn đến thế". Trang Tử tỏ lòng khâm phục vợ. Và chàng muốn thử lòng vợ. Vốn biết pháp thuật, chàng giả vờ chết; chàng dặn vợ: "Mình quàn tôi một trăm ngày rồi hãy chôn". Vợ chàng tưởng chàng đã chết, quàn trong nhà. Ðược mươi hôm, Trang Tử cựa mình hoá phép thành một chàng tria trẻ đẹp, hào hoa. Chàng thư sinh nhận mình là học trò thầy Trang Tử, đến phúng viếng thầy. Chàng nói: "Nhà tôi ở mãi chân núi, xin cô cho ở lại mấy hôm". Vợ Trang Tử vừa tháy chàng, đã đem lòng quyến luyến; nàng vội nhận lời. Từ đêm ấy, hai bên quấn quít nhau, không rời nhau được. Bỗng một hôm chàng ôm bụng, lăn lộnk trên giưưòng, mồ hôi nhễ nhại. Chàng trai kêu đau, rên la thảm thiết. Chàng ú ở nói chàng khó qua khỏi. Người thiếu phụ hoảng hốt. Chàng bảo vốn chàng bị bệnh đau bụng kinh niên, chỉ một thứ thuốc duy nhất cứu được chàng: lấy sọ người chết, mài ra, uống ngụm nước nóng, thế là khỏi. Vợ Trang Tử, ngay đêm ấy, lấy cái vồ đập săng đựng xác chồng, định lấy cái sọ chữa bệnh cho người yêu. "Thịch, thịch, thịch" Vồ nện mấy nhát, nắp săng bật tung. Thật khủng khiếp, Trang Tử nhổm dậy và phá lên cười, chàng cười rất lauu. Sau cơn hoảng sợ, người thiếu phụ xấu hổ quá, nàng ốm, vài hôm sau nàng chết. Nàng chết, Trang Tử nực cười cho đời người. Chàng lấy cái chậu, vừa gõ vừa ca bài Cổ bồn, bài ca vừ anhư cười, cái cười hềnh hệch, vừa như khóc, cái khóc xót xa cho thân phận con người: "Ôi thói đời! Nghĩ mà đau lòng...! Nhìn nhau lệ chẳng rơi lã chã...! Ta cười cuộc đời lắm nỗi đau thương...".
Trang Tử hay Trang Chu, đệ tử nổi tiếng của triết gia Lão Tử, có một tư tưởng bi đát về cuộc sống con người.
Thông tin trên mạng Netcodo
Mọi chi tiết xin vui lòng liên hệ tại
Ban Biên Tập Mạng Netcodo
Ðiện thoại: (54)847247 - Email Intranet: quantri@netcodo.vnn.vn
Email Internet: netcodo@hue.vnn.vn