Về
của Đinh Thu Hương
... Về đi
anh!... Với người ta....
Mình em cam chịu... chẳng thà... không duyên...
Với anh em chẳng có quyền
Giữ anh ở lại làm riêng cho mình
Với em, anh có chút tình
Có duyên, không nợ... chúng mình thế thôi (!)
Dẫu sao phận cũng an rồi!
Anh về đi nhé!... thôi, ngày đã qua...
Về đi anh!... với người ta...
Mình em... ở lại... chẳng thà... không quen....
Đọc các bài thơ gần đây của nhà thơ Đinh Thu Hương, ta có thể cảm nhận được sự dồn nén, sự cam chịu của trái tim mỏng manh người phụ nữ. Đặc biệt, trong bài thơ "Về" được đăng trong một đặc san dành cho phụ nữ.
Bài thơ làm theo thể lục bát, thoáng nhìn ta có thể cho rằng bài thơ sẽ "rời rạc" bởi rất nhiều dấu (...). Nhưng, nếu ta đặt mình vào vị trí của người phụ nữ trong bài thơ, ta mới hiểu ra rằng tác giả đã thể hiện sự nghẹn ngào, xót xa cho số phận:
Về đi
anh!... Với người ta....
Mình em cam chịu... chẳng thà... không duyên...
Ở hai câu thơ đầu, hình như có sự trách cứ, dỗi hờn bởi cụm từ "với người ta". Nhưng ở hai câu kế, ta có thể hiểu rằng người phụ nữ này là kẻ thứ ba. Cho nên "em chẳng có quyền" giữ anh lại cho riêng em.
"Có duyên mà không nợ" nên tình chỉ thế thôi. Có phải chăng người đàn ông ở bài thơ này đã "có chút tình"? Nhưng khi đọc thêm hai câu thơ "Dẫu sao phận cũng an rồi!/ Anh về đi nhé!... thôi, ngày đã qua..." ta có thể nhìn theo một cách khác, phải chăng trước đây họ đã từng có một thời yêu nhau, rồi xa nhau, để bây giờ "ngày đã qua", "phận đã an bài", nên gặp lại cũng bằng thừa.
Ở hai câu thơ cuối, ta thấy sự lặp lại "về đi anh!... với người ta..." nhưng ở đây sự trách cứ, dỗi hờn đã chuyển thành sự chịu đựng, sự chấp nhận một số phận nghiệt ngã. Người phụ nữ trong bài thơ có hành động mạnh mẽ, dứt khoát để hướng người đàn ông đi đúng quỹ đạo của lương tâm. Để rồi, con tim yếu đuối đó phải run rẩy, nghẹn ngào chỉ một mình cam chịu. Đoạn cuối bài thơ như một sự an ủi, vỗ về.
Xin hãy trân trọng người phụ nữ trong bài thơ. Vì người phụ nữ này đã biết dừng lại trong một giới hạn nhất định. "Về đi anh! Về đi anh... em chẳng có quyền". Vâng! Trái tim yếu đuối., mỏng manh của người phụ nữ đã phải đau khổ từ chối những tình cảm yêu thương của một người đàn ông dù chỉ là một "chút tình".
Bài thơ nói lên sự thức tỉnh đúng lúc của một trái tim biết suy nghĩ. Và nó sẽ đánh thức những trái tim đã và đang ngủ quên bởi những phút xao xuyến. Tôi đánh giá cao người phụ nữ trong bài thơ, bởi vì bản tính hướng thiện biết đâu là giới hạn của nhịp đập con tim.
(Lời bình Ngọc Dung- báo Phụ nữ Việt Nam 2003)
Chuyên mục này được cập nhật vào thứ Tư hàng tuần
Thông tin trên mạng Netcodo
Mọi chi tiết xin vui lòng liên hệ tại
Ban Biên Tập Mạng Netcodo
Ðiện thoại: (54)847247 - Email Intranet: quantri@netcodo.vnn.vn
Email Internet: netcodo@hue.vnn.vn