"Con đường" 
qua cái nhìn của Phạm Đức

        Không biết chị Nhàn có thuộc hết những câu ca dao của người xưa nói về tình huống tương tự như kỷ niệm với con đường này? Dẫu sao thì tính chất nhân ái cũng đã thấm trong tâm tưởng chị. Không vậy, không nghĩ được, không nghiền ngẫm được, không nhỏ nhẹ nói lên được, bằng thể loại 6 và 8 bình thản, một nỗi buồn mênh mang nhưng sự khoan dung còn mênh mang hơn.

        Tôi từng chia sẻ và kính nể người xưa đã có câu trách cứ nhẹ nhàng một kẻ phụ bạc:

Ai mà phụ nghĩa quên công
Thì đeo trăm đóa hoa hồng chẳng thơm!

        Không hiểu sao cứ đọc "Con đường" là tôi lại nhớ đến một câu ca dao nữa. Như khuyên nhủ ai, mà cũng tự khuyên mình:

Không yêu nhau được thì thôi
Xin người chớ tẩy nước vôi mà nồng
Không yêu nhau được thì đừng
Xin người chớ tẩy nước gừng mà cay.

        Trên "con đường" hôm nay cũng là chuyện "không yêu nhau được" như từ ngàn xưa. Có một chút nuối tiếc được bày tỏ nhờ "lá" và "cành".

Hàng cây nay đã lớn lên
Vươn cành để lá êm đềm chạm nhau.

        Cây vô tình mà như hữu ý. Ngày ấy, khi anh và em êm đềm tay trong tay, thì cây còn nhỏ lắm, xa cách lắm. Bây giờ thì đảo lại, cành lá êm đềm chạm nhau, còn những ngón tay thủa ấy đang chia cách phương nào. Không chỉ chia cách mà nó còn bị thay thế. Dường như có một câu hỏi "vì sao" thổn thức giữa khoảng trống những dòng!

        Câu hỏi đó không trả lời rõ được:

Hai ta không biết vì đâu
Hai con đường rẽ xa nhau, xa hoài.

        Đó chính là thực tế cuộc sống. Tan vỡ nhiều khi không ai có lỗi cả. Một cái nhìn điềm tĩnh, độ lượng và toàn diện mới thấy được sự thật ấy.

        Nhưng, dù chẳng biết tại ai, thì nỗi đau vẫn cứ là nỗi đau. Dù biết, một tình yêu khác sẽ đến, nhưng vẫn cần gìn giữ một cái gì cho mối tình xưa cũ!

        Đó chính là con đường, chỉ là con đường, và là tất cả.

        Sự gượng nhẹ trước kỷ niệm xưa. Sự đôn hậu với người cũ

Nếu cùng người mới dạo chơi
Xin anh tránh nẻo đường vui ban đầu

        Không hẳn là một câu yêu cầu mà chỉ là một đề nghị. Thật nhẹ, và không còn đau thì cũng chẳng có được sự nhẹ nhàng này...

        Ấy chính là uẩn khúc nỗi lòng của người con gái mà chị Nhàn đã thể hiện được, cũng như chị, đã thể hiện được sự kín đáo, tế nhị từ thủa "Hương thầm".

(Phạm Đức- báo Phụ Nữ Việt Nam)

 

[Kỳ trước][Trang chủ][Kỳ sau]

Chuyên mục này được cập nhật vào thứ Tư hàng tuần

Scrolll.gif (2603 bytes)


Thông tin trên mạng Netcodo
Mọi chi tiết xin vui lòng liên hệ tại
Ban Biên Tập Mạng Netcodo
Ðiện thoại: (54)847247 - Email Intranet: quantri@netcodo.vnn.vn

Email Internet: netcodo@hue.vnn.vn