
Mẹ ốm của Trần Ðăng Khoa
Trần Ðăng Khoa in bài thơ đầu tiên năm 1966, khi Khoa lên tám tuổi. Nhưng
bắt đầu làm thì chắc còn sớm hơn. Ðó là hiện tượng hy hữu trong lịch sử
văn học nước ta, là sự gặp gỡ của những yếu tố chủ quan và khách quan có
một không hai, đủ sức tạo ra một hiện tượng tuyệt đẹp của thời đại cách
mạng. Tuy nhiên ở đây tôi chưa muốn nói nhiều về hiện tượng này, mà chỉ
thử xem xét đến một trong những sáng tác thời niên thiếu của "thần
đồng thơ" này, hy vọng qua đó có thể khám phá ra một vài nét gì đó
trong bản sắc thơ Trần Ðăng Khoa chăng. Vào lứa tuổi còn ham chơi giun dế,
nhưng bên cạnh những bài thơ hồn nhiên rất trẻ con, nhà thi sĩ tí hon đã
tỏ ra già trước tuổi rất nhiều khi không ít lần đem vào thơ những chuyện
chẳng trẻ con một tí nào. Nhưng bài như thế không có tội tình gì và cũng
rất Trần Ðăng Khoa thôi, nhưng khi thời cuộc đã đi qua, cũng như nhiều tác
phẩm cùng thời khác, sau này đọc lại ta có cảm giác sức sống của chúng hao
mòn đi khá nhiều, đôi lúc còn gây dị ứng. Có lẽ vì thế mà tôi đã chọn
bài "Mẹ ốm" để viết những dòng này, vì ở bài thơ này, Khoa đã
đạt đến cả tính chân thực cuộc sống cũng như tính chân thực nghệ thuật
rất cao.
Bài thơ mang tính chân thực trước hết vì nó là thứ tình cảm thiêng liêng
của muôn đời, một thứ bản năng gốc, tức là lòng yêu thương vô bờ của
đứa con với người mẹ, huống chi đây lại là một đứa con còn bé bỏng.
Người ta có thể khôn ngoan ở đâu, mánh lới với ai, nhưng khi đến trước
người mẹ ruột, ta luôn trở lại là một đứa trẻ thơ ngây, hồn nhiên như
thuở còn tấm bé:
Mọi hôm mẹ thích vui chơi
Hôm nay mẹ chẳng nói cười được đâu
Nói "mẹ thích vui chơi" là cách nói của trẻ con, nhìn từ góc độ
trẻ con, tức là tiếp thu hình ảnh người mẹ qua lăng kính trẻ con, cũng như
câu tiếp đó "hôm nay mẹ chẳng nói cười được đâu" - ta nghe như
cậu bé đang phân bua với ai đó, mặc dù cậu chỉ tự nói một mình: đặc thù
của trẻ con là luôn tưởng mình là người lớn, và vì vậy chúng lại càng
trẻ con hơn. Và trẻ con thì thích tò mò, ưa quan sát:
Lá trầu khô giữa cơi trầu
Truyện Kiều gấp lại trên đầu bấy nay
Câu thơ trên ngỡ như tự nhiên như không, nhưng đó là một lối nói mà
không có kỹ năng nghề nghiệp không dễ dùng được. Còn câu dưới, với chi
tiết "Truyện Kiều" thì để lộ một bài thơ rõ rệt, vì chi tiết rất
thực trong đời thực này lại mang đầy sức mạnh nghệ thuật, bởi nó nói lên
bao điều về người mẹ, đến mức nếu ta muốn giảng giải cho ra nhẽ thì phải
tốn không ít giấy mực! Từng bước một, ta thấy xuất hiện một bản lĩnh thơ
thực sự, nghĩa là khả năng nghe ra được những tiếng nói sâu thẳm vốn là
bản chất của hiện tượng mà người thường không dễ gì nghe ra và hơn thế
nữa - khả năng diễn đạt những biểu hiện tinh vi ấy bằng thứ ngôn ngữ giản
dị, chính xác và giàu hình ảnh có thể gây hiệu quả tình cảm mạnh mẽ:
Nắng mưa từ những ngày xưa
Lặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan
Hai câu thơ tài tình bởi đã gọi đúng tên sự việc, một sự việc bao gồm cả
một đời người, nếu không muốn nói bao gồm mọi đời người, trong có vẻn
vẹn mười bốn âm tiết. Một đứa con, dẫu còn măng sữa, mà đã ý thức sâu
sắc đến thế về những chịu đựng, hy sinh trời bể của người mẹ thật đã
khiến cho không chỉ người mẹ, mà ngay cả người đọc chúng ta cũng không
giấu nổi cảm động. Cả hai dòng thơ cô đúc, không có từ nào không hàm
chứa một lượng thông tin cần thiết, đặc biệt với từ "lặn" không
thể chính xác và biểu cảm hơn. Nhà thơ mười hai tuổi này thật đã gồm vào
trong thơ cả tài và tình khi tiếp tục làm ta kinh ngạc vì những chi tiết nhận
xét không phải chỉ bật lên từ con mắt mà là từ trong sâu thẳm trái tim:
Cả đời đi gió đi sương
Bây giờ mẹ lại lần giường tập đi
Còn nhớ có lần Trần Ðăng Khoa đã từng nói rằng Khoa không phải là nhà thơ
viết cho thiếu nhi. Quả thực điều này cũng dễ nhầm lẫn. Ðã đành một đứa
trẻ đặt bút thì mọi điều cận ta viết ra đều là của một đứa trẻ. Nhưng
một đứa trẻ thi sĩ thì là của chung tất cả mọi người, cậu bé hay cô bé
ấy có thể đem cả thế giới vào trong thơ theo cách của mình, mà vị tất cách
ấy đã kém sâu sắc, kém thấu thị hơn ở những người lớn. Với một câu thơ
như câu thơ trên, những thi sĩ lớn tuổi cũng phải ngả mũ chào, bởi dẫu có
được cái tinh tế và nhạy cảm thi sĩ như Khoa thì ít ra những người lớn
cũng hoặc làm cho câu thơ già đi hoặc làm cho nó mang cái vẻ trẻ con giả vờ
rất khó chịu. Với trường hợp những câu thơ kỳ diệu như thế này, cùng lúc
Trần Ðăng Khoa phải vận động theo hai quá trình ngược nhau: phải trưởng
thành lên để nhìn nhận sự việc bằng sự từng trải của một người lớn, lại
phải quay trở về với bản chất trẻ con của mình! Sự phân thân, hay chính là
nhập thân không biết nữa đã làm cho cậu bé như có hai cuộc đời trong một
con người. Khổ thơ tuyệt vời tiếp đó càng khẳng định khả năng phân thân
này của tài năng thiên bẩm Trần Ðăng Khoa:
Mẹ vui, con có quản gì
Ngâm thơ, kể chuyện, rồi thì múa ca
Rồi cao diễn kịch giữa nhà
Một mình con sắm cả ba vai chèo
Xưa nay có nhiều câu thơ hay nhưng rất ít đạt đến song toàn: hoặc cái tài
lấn cái tình, hoặc ngược lại. Bốn câu thơ trên của Khoa, cùng với cả những
câu trên kia nữa, cùng lúc làm cho ta vừa trân trọng cái tình, lại vừa khâm
phục cái tài, thật là tài tình trọn vẹn. Nhà nghệ sĩ tí hon thuở ấy đã
làm được cùng lúc những việc ngỡ như trái ngược nhau: vừa trẻ con, vừa
người lớn, vừa tỉnh táo, vừa đắm say, một chân đặt giữa đời một chân
đứng vững trên mảnh đất của nghệ thuật. Một sự kết hợp tài tính đến như
vậy, không chỉ trong thế kỷ này, mà trong cả lịch sử cũng thật hiếm hoi.
Anh Ngọc
Hạnh phúc gia đình
[Kỳ trước][Trang chủ][Kỳ sau]

Thông tin trên mạng Netcodo
Mọi chi tiết xin vui lòng liên hệ tại
Ban Biên Tập Mạng Netcodo
Ðiện thoại: (54)847247 - Email Intranet: quantri@netcodo.vnn.vn
Email Internet: netcodo@hue.vnn.vn